Đôi lúc con chính là tấm gương cho mẹ…Được rồi, mẹ không ngại nữa mà sẽ bắt chước con, bé yêu ạ!
Sếp chuyển đến nhà mới gần khu chung cư gia đình tôi đang ở, con của sếp chuyển trường và học cùng lớp với con tôi.
Trước đây, gặp nhau trên hành lang công ty hay trong thang máy, tôi chào sếp và sếp gật đầu, đôi khi sếp cười lịch sự. Nay thì giờ cơm trưa nào sếp cũng điện thoại rủ tôi cùng đi ăn, nói chuyện gì thì một hồi cũng quay về hai đứa con.
Bé Hoa con sếp học giỏi nên sếp vui lắm. Có lẽ nhờ niềm vui này mà sếp trở nên thân tình với tôi, khoảng cách sếp và nhân viên được gỡ bỏ và rồi chúng tôi gần như là bạn bè.
- Bé Hoa nhà mình hôm qua làm toán đúng nhưng bị cô giáo trừ một điểm cái tội chữ bị lem mực, nó đổ lỗi tại mẹ mua bút xấu viết hay bị xuống mực nên mới bị lem.
- Vậy được đọc bài tập làm văn trước lớp thì có đổ thừa tại mẹ không?
Sếp cười tươi:
- Cậu cũng biết à? Bé Mai kể hả?
Tôi gật đầu:
- Bé Mai khen bạn Hoa làm văn hay quá chừng, tả cái mào gà như lưỡi kiếm hình răng cưa khiến cô giáo cũng ngạc nhiên, nghe chừng ganh tị cái vụ được đọc trước lớp lắm. Mình cũng mong nhờ ganh tị mà bé Mai học hành tiến bộ hơn.
Nhờ hai đứa con học cùng lớp mà sếp và tôi ngày càng thân thiết, có khi sếp sai tài xế đi đón con mình thì nhân tiện đón luôn con tôi và cho về tận nhà. Hai đứa nhỏ thấy hai bà mẹ chơi với nhau thì cũng chơi thân, mỗi khi kể cho tôi nghe chuyện trên lớp thì chuyện về bé Hoa được kể trước nhất.
- Mẹ ơi, hôm nay cô giáo thông báo bạn Hoa được chọn vô đội tuyển bóng bàn.
Chà, tôi tặc lưỡi:
- Bạn Hoa giỏi quá, để mẹ gọi điện chúc mừng mẹ bạn Hoa.
- Vậy thì mẹ bạn Hoa cũng sẽ gọi điện thoại chúc mừng mẹ đó – bé Mai toét miệng cười – Con được chọn đi thi kể chuyện đó mẹ.
Ồ, từ sự ganh tị bạn có bài tập làm văn đọc trước lớp mà tiến tới đi thi kể chuyện, thật là tuyệt vời.
Tôi đang ôm bé Mai vô lòng thì điện thoại reo vang.
- Đang nấu cơm hả? Thôi tắt bếp đi, hai cục cưng của chúng mình xứng đáng được đãi tiệc nhà hàng.
Thật là vui. Hai bà mẹ và hai đứa con tung tăng suốt buổi tối, từ nhà qua hàng kem rồi ra công viên chơi đủ trò.
Chồng tôi nửa đùa nửa thật: “Có khi nhờ con mình học cùng lớp với con sếp mà em sẽ được lên chức trưởng phòng nhanh thôi”.

Môn bóng bàn thì chính vận động viện phải tự thân luyện tập, tôi chẳng giúp được gì cho bé Hoa con của sếp, còn cuộc thi kể chuyện của Mai thì sếp rất nhiệt tình.
Bữa trưa của sếp và tôi thành ra là cuộc bình chọn truyện cổ tích.
- Ăn khế trả vàng – sếp nói.
- Cái kết thúc mà có người anh bị chết xem ra hơi buồn – tôi nói.
- Vậy Thạch Sanh Lý Thông thì sao?
- Tình tiết hơi rối rắm.
- Sự tích trầu cau?
- Một học trò lớp bốn mà kể câu chuyện đó thì khó mà diễn đạt sâu sắc được.
Sếp kêu lên:
- Câu khó tính quá đó.
Đến phiên tôi kể một loạt truyện và rồi thì sếp có muốn dễ tính hơn tôi cũng không được. Kết thúc bữa cơm trưa, sếp và tôi bật cười nhận ra cuộc thi kể chuyện của con nít tưởng đơn giản vậy nhưng hóa ra là khó tìm được một truyện sao cho vừa sâu sắc vừa có tính giáo dục mà lại phải thật hấp dẫn.
Chiều về, tôi thấy chồng đang làm khán giả để ngắm bé Mai kể câu chuyện “Cậu bé dũng cảm”. Vậy, trong khi sếp và tôi phân tích ý nghĩa sâu xa thì bé Mai đã chọn xong: một cậu bé dám chống lại kẻ lớn hơn ức hiếp mình cho dù trong cuộc chiến đấu đó cậu bị thương.
Chiều hôm đó, bé Mai ôm cặp chạy ra cổng trường với vẻ lo lắng:
- Mẹ ơi, bạn Thùy chê bạn Hoa chơi bóng bàn dở, bạn Hoa tức quá đập cái vợt bóng bàn vô đầu bạn Thùy. Bạn Thùy khóc ghê lắm nhưng bạn Hoa nói với cô giáo là tại bạn Thùy đánh mình trước.
- Chuyện xảy ra trong lớp hay ở đâu hả con?
- Ở trong phòng tập đa năng, lúc đó mấy bạn ra ngoài hết rồi, chỉ còn một mình con đợi bạn Hoa thôi. Mẹ ơi, cô giáo nói sẽ phạt không cho bạn Hoa thi bóng bàn nữa.
Chở bé Mai về tới nhà, tôi định gọi điện báo sếp nhưng điện thoại đã reo vang trước khi tôi nhấn số.
Giọng của sếp thân tình:
- Chuyện con nít mà cô giáo quan trọng quá, thôi mình nhờ cậu…
- Mình làm được gì đây? Gặp mẹ của bé Thùy xin lỗi giùm cậu hả?
- Không – sếp cười rộ - Không phải hạ mình như vậy. Lúc đó chỉ có một mình bé Mai nhà cậu chứng kiến cho nên chỉ cần bé Mai làm chứng là có thấy bé Thùy đánh bé Hoa trước là được. Vậy nghe. Cho mình nói chuyện với bé Mai một tí đi.
Vợ chồng tôi nhìn nhau thở dài. Mấy khi được sếp nhờ cậy, hơn nữa, sếp đã coi tôi là bạn, vị trí trưởng phòng chắc chắn đã trong tầm tay, chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi.
Quả là tai bay vạ gió.
- Mẹ ơi, con có phải làm chứng là bạn Thùy đánh bạn Hoa trước không?
Bé Mai ngập ngừng hỏi, đôi mắt nhìn tôi tràn ngập hoang mang.
Tôi ôm con vào lòng. Con gái ơi, con đã chọn kể chuyện cậu bé dám chống lại kẻ lớn hơn ức hiếp mình dù trong cuộc chiến đó cậu bị thương.
Mẹ sẽ bắt chước con.
Nhà văn Nguyên Hương
(Theo: boiduongvanhoa.edu.vn)